Người tìm Mùa Xuân

NGƯỜI TÌM MÙA XUÂN

 

Sơn Vũ

Trích Giai phẩm Xuân Hàng Hải 1971

                Biển tối om. Thật lạnh ! Một vài đóm sao. Yên lặng đến hoang sơ dù trời sắp vào Xuân. Cô Lý dọn dẹp quán từ mấy hôm trước để xông nhà ăn Tết. Sao Hôm vừa lặn, hai người đàn ông đẩy cửa bước vào. Nét mặt rạm nắng, góc cạnh của người già không dấu được đôi mắt đầy sức mạnh và uy quyền. Người trẻ có mái tóc bồng hoe vàng vì nắng. Khách lạ có cái nhìn độc đáo đến nổi cô Lý phải để ý. Họ gọi rượu và uống yên lặng. Bên ngoài trời gió và sóng vổ.

                Người già nhìn nàng chăm chú. Nàng không đẹp lắm, nhưng những đường nét gần gũi, cảm nhận được làm ông xúc động. Thật ra, ông là một thủy thủ già, nhưng ông chưa nhận thấy như thế. Bỏ nhà ra đi từ lúc lên mười. Bốn mươi năm với biển cả, ông chưa có một bến trọ. Nhiều người đàn bà đã đi qua vòng tay ông, nhưng người yêu chưa một lần đến. Với sự quả cảm và tài chỉ huy thần khốc, ông đã làm cho các thuyền buôn lậu khiếp đảm. Sói đen. Một con sói biển lạnh lùng như một pho tượng bằng sành. Ý tưởng ấy làm ông nhếch mép. Những tháng ngày dài sống cô đơn trên biển cả, ông chỉ có mỗi một thằng Bẻo. Nhưng chưa bao giờ thằng Bẻo nghe ông nói với nó một câu âu yếm. Những lúc buồn. Những lúc buồn, nó nghĩ như thế, nó thấy ông yên lặng thở khói nghi ngút từ cái ống vố bằng gỗ Anh Đào.

                Rồi một buổi chiều, khi nhìn cánh én thiên thần mang tin Xuân về cho thủy thủ, người ta thấy ông thoáng buồn. Ông lấy ra một bức hình cũ kỹ và nhìn rất lâu. Ánh sáng vàng khè buổi chiều hằn lên từng vệt sâu trên mặt ông. Thằng Bẻo dụi mắt hỏi :

                - Ông có bịnh không ông ?

                Ông bổng đứng phắt dậy, gương mặt đột ngột trở về nét kiêu dũng muôn đời làm nó khiếp sợ.                

                - Không, ông đáp cụt ngủn, hay xếp đồ đi con.

                Và ông dừng bước giang hồ … vì khao khát một mái nhà mà ông chưa một lần có. Khó mà biết được nhưng một điều chắc chắn là hình ảnh nàng Lý làm ông nao nức. Ông lấy bức ảnh cũ kỹ dạo nào nhìn một lần nữa. Ông nhếch mép :

                - Mùa Xuân đã về !

                Mùa Xuân ấy có hai người thủy thủ lạ, một già, một trẻ dừng bước ở làng chài.

                Ông bước ra ngoài, ông không muốn thấy cảnh "bọn trẻ" âu yếm. Một con hải âu kêu buồn. Biển cả. Con tàu. Tình người. Ông vừa kịp nhận ra là mình đã già. Cô Lý chỉ xem ông như một người cha. Sao đêm vẫn lặng lẽ hành trình. Loài sao biển cũng biết đi tìm người yêu nữa em Lý ạ ! Sao em không có cái nhìn âu yếm thay vì chối từ ? Sao em không vòng tay đón nhận một con sói biển trong ngày về ? Như một mến thương, như một trao đổi giữa người với người ? Người ta có thể san sớt tất cả. Trừ tình yêu. Phải không Bẻo ? Nhìn một con sư tử nằm trong chuồng sắt, ta mới thông cảm cho số kiếp con Sói biển già …

                Khi bọn trẻ thức giấc, chúng không thấy người "cha già" nữa. Ông đã ra đi vĩnh viễn. Bọn trẻ nhớ thương nhưng rồi cũng quên đi. Chỉ riêng ông đi tìm một mùa Xuân không bao giờ đến nữa.