Trang THƠ Hà văn Tài
Họ và Tên : HÀ VĂN TÀI
Khóa : Cơ Khí 1962-1964
Sơ lược tiểu sử :
Sanh ngày 03 tháng 3 năm 1944 , tại xả Tân sơn Nhì , Quận Tân-Bình ,tỉnh Gia-Định .
Học tiểu học ở trường Tiểu Học Bà-Quẹo , trung học tại trường Trung Học Võ Trường Toản , và học chuyên nghiệp ở Trường Việt Nam Hàng Hải.
Từ 64 đến 75 lần lượt làm việc trên các tàu M/S Thăng-Long , HQ-502 ,
HQ-115 , HQ-401 ,HQ-09
Vượt biên đến Mỹ năm 82 làm công nhân cho đến hiện tại
Gia cảnh : Một vợ , một con trai .
Thú vui : làm thơ con cóc , viết văn tào lao , nghe nhạc , hát karaoke
Xướng
Lính thủy lưu vong
Lính thủy lưu vong sang xứ người.
Bỏ tàu lên cạn sống chơi vơi .
Quan to , quan nhỏ làm tơi tả
Lính trẻ , lính già cày bở hơi .
Nhớ thửơ tung hoành trên sóng nước
Quên sao ngăn giặc giửa trùng khơi .
Tủi thân mất nước thơ đôi chữ
Gởi tới bạn bè đọc để chơi .
Họa
Hàng Hải lưu vong
Hàng hải lưu vong sống xứ người .
Bỏ tàu bỏ biển sầu vời vơi .
Ông gòn ông dịch coi hàng tiệm .
Xếp máy máy nhì sữa xế hơi .
Có nhớ đêm tàn trên biển vắng .
Không quên bảo táp chốn trùng khơi .
Nhắn ai có nhớ về nghề cũ .
Chạy tới sông hồ ngắm nước chơi .
Chú thích :
Ông Gòn (thuyền phó)
Ông dịch (SQ pont kế ông phó)
Xếp máy ( Cơ khí trưởng )
Máy nhì ( Cơ khí phó ) là tiếng gọi thường xử dụng ở tàu buôn
Ly Tán
Từ giả mẹ em , nói nghẹn lời
Cố cầm nước mắt cứ tuôn rơi
Dập dìu thiên hạ qua qua lại
Đau đớn lòng tôi rối rối bời
Trời biển nổi cơn con chống chỏi
Công an hạch sách mẹ xuôi lời
Hòa bình đã đến sao ly tán
Tìm chút tự do cho cuối đời
Nhớ Bạn
Gần tết tự dưng tao nhớ mầy
Năm xưa cũng khoảng thời gian này
Không ngờ chuyến đó, mầy lần cuối
Nào biết đời này, ai rủi may
Tàu Cộng gian manh xâm chiếm đảo
Anh hùng nổi giận quyết ra tay
Bây giờ thân xác vùi lòng biển
Giữ nước danh thơm mãi mãi đây
Nhớ bạn Huỳnh Duy Thạch
K.13 HHTT
Tình si
Chợt thấy hình em báo Ca-Li
Mắt em chẳng khác thuở xuân thì
Cũng xưa mắt ấy hồn tôi chết
Một thuở yêu nàng với đắm si
Tan học em về chạy thoáng qua
Áo bay xe gió trắng đôi tà
Hồn tôi điên đảo theo tà áo
Ngơ ngẩn trông hoài áo đã xa
Chiến cuộc mỗi ngày mỗi nặng thêm
Vô tư em vẫn sống êm đềm
Tuần dương tôi phải xa đô thị
Cố giấu tình tôi tận đáy tim
Từ giả thơ ngây em lấy chồng
Lòng buồn vô hạn tin sang sông
Em đi đâu biết tôi đau khổ
Tan tác khung trời của ước mong
Độ ấy đến nay mấy chục năm
Đời tôi qua mấy cuộc thăng trầm
Hình em tươi mát trên trang báo
Tôi vẫn u hoài tình lặng câm
Tài Hà
Tuổi già
Bảy chục tuổi hơn bọn chúng ta
Một ngày nào đó cũng ra ma
Quan tâm bè bạn vui cho trọn
Chăm sóc tinh thần ấy thế mà
Xa tắp quê cha cùng biệt xứ
Gần nhau tình bạn cũng ra hoa
Mai kia mốt nọ ta có bệnh
Bè bạn thăm nhau an ủi ta .
MÙA ĐÔNG MONG CHỜ
Nhìn bao lá úa rớt bên song
Mà thấy nao nao cả tấc lòng
Ngày đến nguồn vui sao vắng mất
Đêm về tâm sự lại không cùng
Có còn ghi nhớ dòng lưu niệm
Chưa hết u hoài chuỗi đợi trông
Người đã ra đi trong luyến tiếc
Một mùa Đông rét …mãi chờ mong !
Trịnh Cơ
Họa
Trăng tàn sương lạnh thấm bên song .
Thiếu phụ chờ chồng nảo cả lòng
Cải tạo chàng đi xa vạn dặm
Đoàn viên nàng đợi mãi không cùng
Heo may gió lộng càng tê tái
Cánh nhạn mây ngàn vẫn ngóng trông
Đất nước hoà bình sao cách biệt
Anh ơi có biết em chờ mong .
Hà Văn Tài
Ngậm ngùi
Ngày tôi về xóm xưa nay đâu mất .
Xe cộ nào thay bờ đất ngược xuôi .
Đồng ruộng xưa ngọn lúa nhớ ngậm ngùi .
Bây giờ đó giòng người xe bật tất .
Bàu Cát nay nhà lầu cao chất ngất .
Đường thênh thang che mất đám mạ non .
Nhìn phố vui sao dạ lại héo hon .
Giờ xóm cũ chỉ còn trong ký ức .
Xưa, xóm nhà nông yên lành cơ cực .
Đồng lúa vàng sáng rực ngày mùa về .
Giờ đứng đây tâm trí lại ủ ê .
Cứ tính mãi, ai còn ai đã mất .
Xóm đã đổi đã thay từng thước đất .
Bạn kế nhà giờ chờ khách xe ôm .
Bên kia đường quán cà phê tối om .
Cô em nhỏ dòm tôi đầy xa lạ .
Thời gian ơi, sao mi đầy nghiệt ngã .
Đã biến ta thành lữ khách phương xa .
Nay về đây thăm lại chốn quê nhà .
Xóm đã đổi người coi ta đã chết.
Bài thơ tặng vợ
Bạn bè gặp lại thật vui thay .
Cùng lớp cùng trường duyên ấy may .
Xúm xít bàn ăn ông sướng miệng .
Lanh quanh góc bếp bà luôn tay .
Thăng trầm vinh nhục hằng chăm sóc .
Cao thấp đường đời chẳng đổi thay .
Nầy nhé bạn già nên nhớ kỷ .
Chúng ta được phước cũng nhờ ai.
Vui Tết
Đón Tết năm nay nghĩ ở nhà
Quanh đi quẩn lại càng buồn ra
Bày mâm cơm cúng thương thân mẹ
Dọn dỉa trái chưng nhớ dáng cha
Đất mới đón xuân nghe chẳng tết
Quê xưa vui Tết nhớ không xa
Thôi thì vỏ vẻ dăm ba chữ
Đón Tết vui xuân xin gọi là
Vui Xuân
Đầu năm đôi chữ vui xuân
Vui đâu chẳng thấy lòng rưng rưng buồn
Ngoài trời ảm đạm tuyết tuông
Ông trời ông hởi cũng buồn như tôi ?
Nước non ngàn dặm xa rồi
Sao còn luyến nhớ lôi thôi muộn phiền
Sẳn đây rượu cúng gia tiên
Say đi quên hết ưu phiền ly hương .
Kiếp Lưu Vong
Hai chục năm hơn ở Mỹ rồi.
Nhắc ra thêm xót thêm buồn thôi.
Nhìn lên mái tóc đời lưu lạc .
Ngó lại đôi chân phận nổi trôi.
Áo mẹ cơm cha đành lỗi đạo.
Ơn thầy nghỉa nước cũng buông xuôi
Đến nay tuổi đã gần kề lổ
Vận nước giòng đời số kiếp tôi .
Đến với nàng thơ.
Tôi đã mất ngôi trường làng nho nhỏ.
Ông thầy già điếu thuốc đỏ lệch môi.
Dạy cho tôi đứa trẻ sắp vào đời.
Khi con lớn hãy thành người hữu dụng.
Tôi đã mất buổi bình minh nắng ửng.
Cùng bạn bè bắt dế dọc bờ đê.
Rồi tưng tiu từng con dế mang về.
Dế thắng độ cười hả hê giòn giã.
Tôi đã mất buổi trưa hè êm ả.
Nằm đu đưa mơ ngủ võng hàng hiên.
Thoáng bên tai lời ru nhỏ mẹ hiền.
Đưa con ngủ bằng điệu hò dân dả
Tôi đã mất chiều tan trường rộn rã.
Cùng bạn bè đá bóng ruộng cỏ non
Năm sáu thằng với trái bóng cỏn con
Chạy giành bóng té lăn tròn ra đất
Tôi đã mất , vì sao tôi đã mất
Vì tuổi đời chồng chất với thời gian
Hay đời tôi có lắm lúc phũ phàng
Cứ đưa đẩy lang thang về tuổi dại
Thôi hãy đến với nàng thơ thân ái
Dăm ba vần êm ả của tiếng tơ
Tiếc làm chi lối cũ cũng phai mờ
Ngày xưa đó không bao giờ trở lại .