Thơ Tế Hanh

Nhớ con sông quê hương

Tế Hanh    (1956)

Quê hương tôi có con sông xanh biếc

Nước gương trong soi tóc những hàng tre

Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè

Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng.

Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng

Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa dòng trôi?

Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi !

Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ

Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ

Sông của miền Nam nước Việt thân yêu

 

Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu

Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy

Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy

Bầy chim non bơi lội trên sông

Tôi giơ tay ôm nước vào lòng

Sông mở nước ôm tôi vào dạ

 

Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả

Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông

Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng

Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến

Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển

Vẫn trở về lưu luyến bên sông

 

Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc

Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc

Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam”

Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng

Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc

Tôi nhớ cả những người không quen biết

Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây

Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy

Hình ảnh con sông quê mát rượi

Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới

 

Quê hương ơi! Lòng tôi cũng như sông

Tình Bắc Nam chung chảy một dòng

Không ghành thác nào ngăn cản được

Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước

Tôi sẽ về sông nước của quê hương

Tôi sẽ về sông nước của tình thương

Quê hương

 Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới
Nước bao vây cách biển nữa ngày sông
Khi trời trong gió nhẹ sớm mai hồng
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá


Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã
Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang
Mảnh thuyền to như mảnh hồn làng
Rướn thân trắng bao la thâu góp gió.


Ngày hôm sau ồn ào trên bến đỗ
Khắp dân làng tấp nập đón ghe về
Nhờ ơn trời , biển lặng cá đầy ghe
Những con cá tươi non thân bạc trắng


Dân chài lưới làng da ngăm rám nắng
Khắp thân người nồng thở vị xa xăm
Chiếc thuyền im bến mõi trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ.


Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh, cá bạc chiếc buồm vôi
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá

Nhớ anh chiến sĩ Cộng hoà

Nhớ anh chiến sĩ Cộng hoà

Minh Long

Nhớ anh áo trận bạc màu,
Rừng sâu truy giặc, chiến bào đẫm sương.
Anh đi gìn giữ quê hương,
Thân trai thời loạn, sa trường máu loang.

Nhớ anh nón đỏ hiên ngang,
Áo Hoa giầy trận , dẹp tan quân thù.
Thiên Thần mở rộng cánh Dù,
Một lòng  » CỐ GẮNG  » mịt mù rừng sâu.


Nhớ anh nơi Phú Vân Lâu,
Mũ xanh viết sử , nâng cao ngọn cờ
.
Thuỷ Quân Lục Chiến người chờ,
Cổ Thành Quảng Trị , xoá mờ thương đau.

Nhớ anh lính trận mũ nâu,
Lời thề Sát Cộng tuyến đầu xông pha .
Chiến trương dậy tiếng hoan ca,
Oai nghi một thuở : Cọp Ba Đầu Rằn
.

Nhớ anh Thiết Giáp xe tăng,
Nón đen oai dũng cản ngăn bước thù.
Bao lần danh trấn biên khu,
Phá tan mưu giặc , anh chu vẹn phần.

Nhớ anh lính chiến Không Quân,
Dội bom phá giặc trăm lần hiểm nguy
.
Xá gì sinh tử biệt ly,
Một thời bay lượn , Quân Kỳ thoả trông.

Nhớ anh Thuỷ Thủ biển sông,
Hiên ngang nón trắng , tang bồng chí trai.
Ngày đêm truy giặc miệt mài,
Vui cùng sông nước , sáng tài sử xanh.

Nhớ anh Biệt Kích hùng anh,
Âm thầm phá giặc , lưu danh với đờ
i.
Bình Long anh dũng một thời,
Máu xương trải rộng , một đời chiến binh.

Nhớ anh lính trận Bộ Binh,
Bốn vùng chiến thuật, đậm tình quê
hương.
Xông pha lửa đạn gió sương,
Mang niềm hạnh phúc, an phương mọi
nhà.

Nhớ anh Chiến Sĩ Cộng Hoà,
Tri ân anh giữ quê nhà bình an
.
Chung tay nâng ngọn Cờ – Vàng,
Tri ân anh lính hiên ngang kiên cường
.

Nhớ anh Chiến Sĩ quật cường,
Không quên Tổ Quốc Quê Hương sáng ngời.
Xứ người lòng quyết một lời
,

Ngày về quang phục, xây đời bình an …

 

Thuyền Và Biển

Thuyền Và Biển

Xuân Quỳnh

Em sẽ kể anh nghe

Chuyện con thuyền và biển

« Từ ngày nào chẳng rõ

Thuyền nghe lời biển khơi

Cánh hải âu, sóng biếc

Ðưa thuyền đi muôn nơi

 

Lòng thuyền nhiều khát vọng

Và tình biển bao la

Thuyền đi hoài không mỏi

Biển vẫn xa… còn xa

 

Những đêm trăng hiền từ

Biển như cô gái nhỏ

Thì thầm gởi tâm tư

Quanh mạn thuyền sóng vỗ

 

Cũng có khi vô cớ

Biển ồ ạt xô thuyền

Vì tình yêu muôn thuở

Có bao giờ đứng yên ?

 

Chỉ có thuyền mới hiểu

Biển mênh mông nhường nào

Chỉ có biển mới biết

Thuyền đi đâu, về đâu

 

Những ngày không gặp nhau

Biển bạc đầu thương nhớ

Những ngày không gặp nhau

Lòng thuyền đau, rạn vỡ

 

Nếu từ giã thuyền rồi

Biển chỉ còn sóng gió

Nếu phải cách xa anh

Em chỉ còn bão tố ! « 

Sóng

Sóng

Xuân Quỳnh  ( 29-12-1967  )

Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ

Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể

 

Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu

Bồi hồi trong ngực trẻ

 

Trước muôn trùng sóng bể

Em nghĩ về anh, em

Em nghĩ về biển lớn

Từ nơi nào sóng lên ?

 

Sóng bắt đầu từ gió

Gió bắt đầu từ đâu ?

Em cũng không biết nữa

Khi nào ta yêu nhau

 

Con sóng dưới lòng sâu

Con sóng trên mặt nước

Ôi con sóng nhớ bờ

Ngày đêm không ngủ được

Lòng em nhớ đến anh

Cả trong mơ còn thức 

 

Dẫu xuôi về phương Bắc

Dẫu ngược về phương Nam

Nơi nào em cũng nghĩ

Hướng về anh – một phương

 

ngoài kia đại dương

Trăm nghìn con sóng đó

Con nào chẳng tới bờ

Dù muôn vời cách trở 

 

Cuộc đời đi dài thế

Năm tháng vãn đi qua

Như biển kia dẫu rộng

Mây vẫn bay về xa

 

Làm sao được tan ra

Thành trăm con sóng nhỏ

Giữa biển lớn tình yêu

Ðể ngàn năm còn vỗ. 

TÌNH YÊU THỦY THỦ

TÌNH YÊU THỦY THỦ

Phùng Lương Ngọc

Anh người trai biển cả
Em thân gái đô thành
Gặp nhau mỗi chuyến tàu về
Tình như trăng nước mặn mà
 
Đô thành vui tàu về
Tàu đi nhớ đô thành
Đời anh viễn xứ hải hành
Nên cứ vui gần buồn xa
 
Tạm xa nhé, thành đô hỡi !
Còi tàu đã hú rồi
Lòng đau vang tiếng dội
Buồn dâng như muốn nấc
Gọi nhau sao nghẹn lời
 
Tạm xa nhé, thành đô hỡi !
Cờ tàu say khói rồi
Cuộn đau như vẫy vội
Bụi lam cay mắt ướt
Lần nữa cách nhau thôi
 
Đô thành thương biển cả
Biển cả nhớ đô thành
Tình ta trăm nhớ ngàn thương
Chen lẫn vui buồn triền miên
 
Chờ anh nhé, người yêu hỡi !
Rồi đây sẽ có ngày
Hải âu ôm cánh mỏi
Từ phương trời phiêu lãng
Về mãi mãi bên em.

Người thủy thủ già

Người thủy thủ già

Phạm Giác Văn

Friday, October 12, 2007

 

Người thủy thủ già qua bến cũ

Thấy con tàu năm xưa rêu phủ

Nghe trong gió thoảng lời oán trách

Sao bỏ tàu bỏ biển lãng du.

 

Người thủy thủ già xuống bờ kinh

Ðốt nén hương trên đám mộ xanh

Thương bạn bè bao lớp nằm xuống

Cho hận thù này vào lãng quên.

 

Người thủy thủ già tỉnh cơn say

Ngâm bài thơ cổ sầu ngất ngây

Chữ nghĩa nào đắng hơn rượu đắng

Thời gian nào cay bằng men cay.

 

Người thủy thủ già trên bến lạ

Cô đơn lặng lẽ như tượng đá

Chờ con nước lên rồi nước xuống

Nhìn tháng ngày qua nặng tuổi già.

Nắng lên cho tuyết tan đầu núi

Cho nước theo dòng chảy về xuôi

Cuốn đi tro bụi của thân xác

Ðưa thủy thủ già trở về khơi.

 

Một thoáng hương xưa

Một thoáng hương xưa

Nh. 1966

Chiều chúa nhật nắng tràn qua nẽo phố,

Anh một mình đến chổ hẹn ngày xưa.

Nơi xa xôi, ai nào biết bây chừ,

Nha Trang vắng bóng người anh thương nhớ.

 

Anh vẫn biết yêu để rồi đau khổ,

Nhưng trót thương em hơn ánh sáng mặt trời.

Lúc bên nhau hờn giận thấy xa xôi,

Chừ trống vắng mong em ngồi kề cận.

 

Hai năm qua, cuộc tình nhiều lận đận,

Với vui buồn, câm hận lẫn say mê.

Lúc đâu thương, anh ngoãnh mặt ê chề,

Lúc âu yếm, em má kề, vai tựa

 

Bờ môi ấy, khắc ghi ngàn lời hứa,

Anh dại khờ muôn thuở tuổi đôi mươi.

Ái ân ơi…, anh chết lịm thân người,

Em rên rỉ…, nghe cã trời hạnh phúc !

 

Trong hối hã, đỉnh yêu thương cùng cực,

Suối tuôn trào ngập lụt xã thân em.

Ta yêu nhau không kể ngày đêm,

Chưa tàn cuộc đã thấy thèm . . . yêu nửa!

 

Để hôm nay anh một mình vò võ,

Ghế công viên đây đó những cặp tình.

Chân lang thang hồn lạc đất thần kinh.

Nhớ xứ Huế… anh nhớ mình tha thiết…

 

Ngày gặp lại chắc mình vui như Tết,

Góp hương hoa em đem kết mộng đời.

Dù nơi mô cho đến lúc tàn hơi,

Anh nguyện hứa một lời yêu em mãi. . .


Thủy thủ ca- Những con tàu hấp hối – HXĐỉnh

THỦY THỦ CA

Cởi giây rồi, thuyền ơi quên luyến tiếc
Vui ra đi cùng nước biếc trời xanh
Gió lên cao, vang khúc hát khởi hành
Ðừng sầu muộn, thẹn cùng sao lấp lánh

Ðường kẻ rồi, cố lái đều tay bánh
Dẫn tàu qua ngàn sóng, ánh lân tinh
Vui cảnh bao la, muôn vẻ muôn hình
Của kiếp sống bềnh bồng trên bể cả

Có những buổi chiều bình lặng, êm ả
Chờ hoàng hôn đến « xa lạc Kim Ô * »
Kính lục phân trong tay, mắt tìm cô Vệ Nữ
Hỏi thăm nàng bao nhiêu độ cao xa?

Rồi những ngày nhiệt-đới-dương oi ả
Nắng cháy người, mưa xối xả liền nhau
Mây đen hãy kéo đi mau,
Kinh tuyến sắp đến, mặt trời thấy đâu?

Có những hôm bể dâng sóng bạc đầu
Gió điên cuồng gào thét suốt đêm thâu
Thuyền ngã nghiêng giữ « cape » dạt về đâu?
Ðợt sóng tung, đầu tàu run ướt át

Nhưng cũng có những bình minh gội mát
Ánh hồng lên, đánh bạt bóng âm u
Gió nồm cất cao khúc hát êm ru
Có phải cá mỹ nhân hòng quyến rủ?

Rồi những hôm, sương sa dầy bao phủ
Còi tàu hụ, giữa mù mịt bể khơi
Giảm số vòng, người dưới máy kia ơi
Kẻo tàu đụng, tơi bời bao thuyền khác

Qua lắm ngày, sóng đại dương rào rạt
Thì kia rồi, khao khát ánh hải đăng
Trong đêm tối, dẫn đường ta thẳng tiến
Ðến cảng xa thoáng hiện ở chân trời

Rồi ngở ngàng, đất lạ bước dong chơi
Tìm tình mới, đẹp tô đời thủy thủ
Nhưng « circée ** », dẩu muôn ngàn quyến rủ
Quyết giã từ, tàu lại nhổ neo đi

Cứ thế, đời ta là một chuổi trường kỳ
Của đến, đi, của chia ly rồi gặp gở

 

Bể Oman, tháng ba năm 1959
(Tàu VIET NAM, 34, Messageries Maritimes)
Hoàng Xuân Ðỉnh, CLC

* Rút ra từ câu đối của Ô. Mạc Ðỉnh Chi:
Khi Mạc Ðỉnh Chi đi sứ sang Tàu, vua xứ này nghe tiếng về tài đối đáp của Ông Trạng VN mới ra câu đối để thách: « Nhật hỏa, vân yên, bạch-đán thiêu tàn ngọc thố » (mặt trời như hòn lửa, mây như khói, ánh sáng trắng của ban mai đốt cháy rụi con thỏ ngọc (mặt trăng)).
Không chút ngần ngại, Sứ Việt đối liền lại: « Nguyệt cung, tinh đạn, hoàng hôn xa lạc kim ô » (Trăng lưỡi liềm như cánh cung, ngôi sao sáng như hòn đạn, bắn rớt ngay con quạ vàng (mặt trời)).
Vua Tàu phục lắm nhưng tiên đoán là trong đám con cháu của Mạc Ðỉnh Chi sẽ có người nổi loạn mà đoạt ngôi vua, vì kim ô Quạ Vàng là tương trưng cho Hoàng Ðế mà lại muốn bắn rớt đi! Thật thế … Mạc Ðăng Dung …
** Circée, người đàn bà tinh thông pháp thuật của thần thoại Hy Lạp, con của Hélios và Perséis. Vì muốn giữ Thuyền Trưởng Ulysse để sống đời với nhau trên đảo của nàng, nên dùng phù phép biến các thuyền viên  khác thành heo để không ai lái tàu được nữa.

NHỮNG CON TÀU HẤP HỐI

Ôi buồn quá, những con tàu chờ chết
Bến đìu hiu, thân nặng vết phong trần
Rét rỉ lên, thời gian đục từng phân
Mảnh vỏ sắt, lở lan tầng rêu mọc

Thuyền có nhớ, những khi còn ngang dọc
Thuở tung hoành, nơi góc bể chân mây
Của sa mù, băng giá Bắc Ðại Tây
Hay Nam Hải sóng xanh, bầy cá nhảy

Thuyền có nhớ, Ấn Ðộ Dương nắng chảy
Bảo Thái Bình ra sức trẻ trở xoay
Thuở hiên ngang, người chăm sóc đêm ngày
Ôi oanh liệt một thời nay đã hết

Giờ nằm đây, chờ lưỡi liềm thần chết
Xẻ thịt, xương, thành sắt vụn, thép cong
Ðâu người xưa tàu đã chở trong lòng
Có biết chăng bạn đồng phong hấp hối?

Hoàng Xuân Ðỉnh, CLC
1959/60 để tặng các tàu Désarmés, Cemay,

St Tropez, Le Lavandou
neo trong bến Marseille, France

Thơ nhiều tác giả

Cho anh xin

Cho anh xin một mối tình chung thủy
Bước thơ ngây em dẫm nát tim anh
Một lời nói muôn nụ hoa hàm tiếu
Ðốt đời anh trong biển lửa tình yêu

Cho anh xin một nụ cười say đắm
Muôn vạn lần anh sẽ khắc ghi tâm
Bởi vì em là ánh nắng ngày xuân
Sưởi đời anh trong bao ngày giá lạnh

Cho anh xin một đôi mắt thơ ngây
Ðể hồn anh lạc cảnh sắc thiên thai
Thiên đường tình đôi ta luôn chung bước
Mãi bên nhau cùng xây đắp tình thơ

Cho anh xin! cho anh xin! em nhé
Tình yêu đầu em hãy mãi trao anh
Chỉ vì em là ngày thơ ngày mộng
Là tình yêu duy nhất ở trong anh

LH

Hoa Tình Thư

Hoa đào nở rộ bên sông vắng
Dưới ánh nắng vàng buổi sang xuân
Lệ nhoà em nhặt cành hoa lạc
Kết lại thành thơ bao cánh hoa
Ai về bên ấy cho em gởi
Một cành hoa tình buổi chia xa
Bao năm chờ đợi nay thì đã …
Tình ấy bây giờ thôi thế thôị

Vương Huệ Châu

Hư ảo

Ta là kẻ tình si.

Trong dòng đời mộng tưởng,

Nhặt lá vàng để dệt mộng hư vô.

Nhưng than ôi, vô tình cơn gíó lạ,

Cuốn đi rồi, để lại một mình ta.

Diện đối bóng, ta làm người độc thoại.

Gọi tên người, chẳng biết người gọi tên ta.

Tha nhân hởi, chứ làm người xa lạ,

Xin cho tôi là thực thể của đời.

Tình si, hỡi tình si.

Thiên Hồng

Tưởng-nhớ

Nhớ đến ngày xưa một buổi chiều

Nhổ neo rời bến để ra khơi

Xa xa bờ biển dần-dần mất

Lóm đóm bên ta vài ánh đèn

 

Bước xuống tàu « cruise » một lần đầu

Hỷ hoan cùng với khách năm xưa

Lăng xăng để thấy tàu rời bến

Rạo rực lòng ta thoáng một chiều.

 

Dĩ vãng quay về thủy thủ kia

Để ta hồi tưởng đến ngày xưa

Vui cùng hải nghiệp thời trai ấy

Chấp nhận an danh tuổi ngũ tuần

Ngọc Lan

Thân tặng các anh cựu HHTTVN trong chuyến

du hành trên Mornarch Of The Seas

 

 

 

Trang thơ Hà văn Tài

 Trang THƠ Hà văn Tài

Họ và Tên :  HÀ VĂN TÀI

Khóa : Cơ Khí 1962-1964

Sơ lược tiểu sử :

Sanh ngày 03 tháng 3 năm 1944 , tại xả Tân sơn Nhì , Quận Tân-Bình ,tỉnh Gia-Định .

Học tiểu học ở trường Tiểu Học Bà-Quẹo , trung học tại trường Trung Học Võ Trường Toản , và học chuyên nghiệp ở Trường Việt Nam Hàng Hải.

Từ 64 đến 75 lần lượt làm việc trên các tàu M/S Thăng-Long , HQ-502 ,

HQ-115 , HQ-401 ,HQ-09

Vượt biên đến Mỹ năm 82 làm công nhân cho đến hiện tại

Gia cảnh : Một vợ , một con trai .

Thú vui : làm thơ con cóc , viết văn tào lao , nghe nhạc , hát karaoke  

Xướng

Lính thủy lưu vong

Lính thủy lưu vong sang xứ người.
Bỏ tàu lên cạn sống chơi vơi .
Quan to , quan nhỏ làm tơi tả
Lính trẻ , lính già cày bở hơi .
Nhớ thửơ tung hoành trên sóng nước
Quên sao ngăn giặc giửa trùng khơi .
Tủi thân mất nước thơ đôi chữ
Gởi tới bạn bè đọc để chơi .

Họa

Hàng Hải lưu vong

Hàng hải lưu vong sống xứ người .
Bỏ tàu bỏ biển sầu vời vơi .
Ông gòn ông dịch coi hàng tiệm .
Xếp máy máy nhì sữa xế hơi .
Có nhớ đêm  tàn trên biển vắng .
Không quên bảo táp chốn trùng khơi .
Nhắn ai có nhớ về nghề cũ .
Chạy tới sông hồ ngắm nước chơi .

Chú thích :

Ông Gòn (thuyền phó)
Ông dịch (SQ pont kế ông phó)
Xếp máy ( Cơ khí trưởng )
Máy nhì ( Cơ khí phó ) là tiếng gọi thường xử dụng ở tàu buôn

Ly Tán

Từ giả mẹ em , nói nghẹn lời

Cố cầm nước mắt cứ tuôn rơi

Dập dìu thiên hạ qua qua lại

Đau đớn lòng tôi rối rối bời

Trời biển nổi cơn con chống chỏi

Công an hạch sách mẹ xuôi lời

Hòa bình đã đến sao ly tán

Tìm chút tự do cho cuối đời

 

Nhớ  Bạn         

Gần tết tự dưng tao nhớ mầy

Năm xưa cũng khoảng thời gian này

Không ngờ chuyến đó, mầy lần cuối

Nào biết đời này, ai rủi may

Tàu Cộng gian manh xâm chiếm đảo

Anh hùng nổi giận quyết ra tay

Bây giờ thân xác vùi lòng biển

Giữ nước danh thơm mãi mãi đây       

 Nhớ bạn Huỳnh Duy Thạch

K.13 HHTT

Tình si

Chợt thấy hình em báo Ca-Li
Mắt em chẳng khác thuở xuân thì
Cũng xưa mắt ấy hồn tôi chết
Một thuở yêu nàng với đắm si

Tan học em về chạy thoáng qua
Áo bay xe gió trắng đôi tà
Hồn tôi điên đảo theo tà áo
Ngơ ngẩn trông hoài áo đã xa

Chiến cuộc mỗi ngày mỗi nặng thêm
Vô tư em vẫn sống êm đềm
Tuần dương tôi phải xa đô thị
Cố giấu tình tôi tận đáy tim

Từ giả thơ ngây em lấy chồng
Lòng buồn vô hạn tin sang sông
Em đi đâu biết tôi đau khổ
Tan tác khung trời của ước mong

Độ ấy đến nay mấy chục năm
Đời tôi qua mấy cuộc thăng trầm
Hình em tươi mát trên trang báo
Tôi vẫn u hoài tình lặng câm
                                  Tài Hà

Tuổi già

Bảy chục tuổi hơn bọn chúng ta
Một ngày nào đó cũng ra ma
Quan tâm bè bạn vui cho trọn
Chăm sóc tinh thần ấy thế mà

Xa tắp quê cha cùng  biệt xứ
Gần nhau tình bạn cũng ra hoa
Mai kia mốt nọ ta có bệnh
Bè bạn thăm nhau an ủi ta .

MÙA ĐÔNG MONG CHỜ 

Nhìn bao lá úa rớt bên song
Mà thấy nao nao cả tấc lòng
Ngày đến nguồn vui sao vắng mất
Đêm về tâm sự lại không cùng

Có còn ghi nhớ dòng lưu niệm
Chưa hết u hoài chuỗi đợi trông
Người đã ra đi trong luyến tiếc
Một mùa Đông rét …mãi  chờ mong !

 Trịnh Cơ

Họa

Trăng tàn sương lạnh thấm bên song .
Thiếu phụ chờ chồng nảo cả lòng
Cải tạo chàng đi xa vạn dặm
Đoàn viên nàng đợi mãi không cùng

Heo may gió lộng càng tê tái
Cánh nhạn mây ngàn vẫn ngóng trông
Đất nước hoà bình sao cách biệt
Anh ơi có biết em chờ mong .

Hà Văn Tài   

 

Ngậm ngùi

Ngày tôi về xóm xưa nay đâu mất .

Xe cộ nào thay bờ đất ngược xuôi .

Đồng ruộng xưa ngọn lúa nhớ ngậm ngùi .

Bây giờ đó giòng người xe bật tất .

 

Bàu Cát nay nhà lầu cao chất ngất .

Đường thênh thang che mất đám mạ non .

Nhìn phố vui sao dạ lại héo hon .

Giờ xóm cũ chỉ còn trong ký ức .

 

Xưa, xóm nhà nông yên lành cơ cực .

Đồng lúa vàng sáng rực ngày mùa về .

Giờ đứng đây tâm trí lại ủ ê .

Cứ tính mãi, ai còn ai đã mất .

 

Xóm đã đổi đã thay từng thước đất .

Bạn kế nhà giờ chờ khách xe ôm .

Bên kia đường quán cà phê tối om .

Cô em nhỏ dòm tôi đầy xa lạ .

 

Thời gian ơi, sao mi đầy nghiệt ngã .

Đã biến ta thành lữ khách phương xa .

Nay về đây thăm lại chốn quê nhà .

Xóm đã đổi người coi ta đã chết.

 

Bài thơ tặng vợ

Bạn bè gặp lại thật vui thay .

Cùng lớp cùng trường duyên ấy may .

Xúm xít bàn ăn ông sướng miệng .

Lanh quanh góc bếp bà luôn tay .

 

Thăng trầm vinh nhục hằng chăm sóc .

Cao thấp đường đời chẳng đổi thay .

Nầy nhé bạn già nên nhớ kỷ .

Chúng ta được phước cũng nhờ ai.

 Vui Tết

Đón Tết năm nay nghĩ ở nhà
Quanh đi quẩn lại càng buồn ra
Bày mâm cơm cúng thương thân mẹ
Dọn dỉa trái chưng nhớ dáng cha


Đất mới đón xuân nghe chẳng tết
Quê xưa vui Tết nhớ không xa
Thôi thì vỏ vẻ dăm ba chữ
Đón Tết vui xuân xin gọi là

Vui Xuân

Đầu năm đôi chữ vui xuân
Vui đâu chẳng thấy lòng rưng rưng buồn
Ngoài trời ảm đạm tuyết tuông
Ông trời ông hởi cũng buồn như tôi ?


Nước non ngàn dặm xa rồi
Sao còn luyến nhớ lôi thôi muộn phiền
Sẳn đây rượu cúng gia tiên
Say đi quên hết ưu phiền ly hương .

Kiếp Lưu Vong

Hai chục năm hơn ở Mỹ rồi.
Nhắc ra thêm xót thêm buồn thôi.
Nhìn lên mái tóc đời lưu lạc .
Ngó lại đôi chân phận nổi trôi.


Áo mẹ cơm cha đành lỗi đạo.
Ơn thầy nghỉa nước cũng buông xuôi
Đến nay tuổi đã gần kề lổ
Vận nước giòng đời số kiếp tôi .

 

Đến với nàng thơ.

Tôi đã mất ngôi trường làng nho nhỏ.
Ông thầy già điếu thuốc đỏ lệch môi.
Dạy cho tôi đứa trẻ sắp vào đời.
Khi con lớn hãy thành người hữu dụng.


Tôi đã mất buổi bình minh nắng ửng.
Cùng bạn bè bắt dế dọc bờ đê.
Rồi tưng tiu từng con dế mang về.
Dế thắng độ cười hả hê giòn giã.


Tôi đã mất buổi trưa hè êm ả.
Nằm đu đưa mơ ngủ võng hàng hiên.
Thoáng bên tai lời ru nhỏ mẹ hiền.
Đưa con ngủ bằng điệu hò dân dả


Tôi đã mất chiều tan trường rộn rã.
Cùng bạn bè đá bóng ruộng cỏ non
Năm sáu thằng với trái bóng cỏn con
Chạy giành bóng té lăn tròn ra đất


Tôi đã mất , vì sao tôi đã mất
Vì tuổi đời chồng chất với thời gian
Hay đời tôi có lắm lúc phũ phàng
Cứ đưa đẩy lang thang về tuổi dại


Thôi hãy đến với nàng thơ thân ái
Dăm ba vần êm ả của tiếng tơ
Tiếc làm chi lối cũ cũng phai mờ
Ngày xưa đó không bao giờ trở lại .