TÌNH BUỒN

TÌNH BUỒN

Bùi Khắc Thạch K19 Pont

Viết cho Mỹ

 

Cuộc tình vĩnh viễn xa rời

Chỉ còn thương nhớ mà thôi …

           Con đường dẫn ra Trung Tâm Kỹ Thuật Phú Thọ thật vắng người trong buổi chiều học muộn, nắng vàng thật đẹp trải dài trên thảm cỏ, cái nắng vàng  của hoàng hôn mờ nhạt. Tôi đi thật chậm trên con đường của ngày hai buổi đến trường. Có lần, tôi kể cho Mỹ nghe về con đường nầy, tôi yêu nó với những chiều nắng hanh vàng …

            Những buổi chiều như thế, tôi thường ngồi ở nhà hàng Ngân Đình với Mỹ, tấm trải bàn màu trắng sang trọng lất phất tung trong gió ; ngoài kia, nắng nhuộm vàng cả bờ sông, nắng ôm ấp những con tàu thân yêu ngoài bến. Còn một năm nữa thôi, Mỹ ạ, một năm nữa ra trường, anh sẽ cưới em ; rồi những chuyến hải hành sẽ mang anh đi vô tận, mỗi buổi chiều như thế nầy, anh sẽ đứng trên boong tàu, nhìn về đây, nhìn về thành phố có em trong đó, em sẽ đợi chờ anh, đợi chờ người về từ lòng biển khơi. Em đã chấp nhận cuộc sống phiêu bồng của bầy chim hải điểu, của biển xanh và mây trắng …

Đường Nguyễn Tri Phương – Sài Gòn

            Nhưng đời không đẹp thế, Mỹ ạ ! Ngày đó Mỹ có bao giờ nghĩ thế không ? Dầu không nghĩ, bây giờ chúng mình cũng phải ở trong hoàn cảnh nầy, chắc anh không có gì oán hận em. Hoàn cảnh chua cay nầy đâu phải do chúng mình tạo ra, còn sống với cha mẹ thì nào ai cải được ; anh biết bây giờ em vẫn còn buồn lắm, hi vọng thời gian sẽ làm phai lạt tình yêu này trong em. Bây giờ, anh vẫn còn yêu em như ngày nào. Ngày của nụ cười mủm mỉm, ngày của bờ tóc xỏa ngang vai, anh còn nhớ rất nhiều, làm sao bôi nhòa được dĩ vảng, làm sao xóa bỏ hình bóng dịu dàng ngày xưa đó …          

Anh vẫn còn hảnh diện đã sống thật nhiều cho dĩ vảng, anh đã sống thật nhiều cho riêng anh, một lần cay đắng đó vẫn chưa nguôi, anh thường hát cho người bạn  thân nghe :

                             Ai … có về phố Nguyễn Tri Phương,

                             Nhắn người duyên dáng tôi thương,

                             Bây giờ tôi vẫn cô đơn …

            Lắm khi anh sợ hải, không dám đối diện cùng cô đơn, không dám nghĩ đến em lúc tâm hồn trống vắng, những giây phút ấy, anh phải rúc đầu vào sách vở, anh muốn quên đi thật nhiều hình ảnh của Mỹ. Hình ảnh của những chiều thứ Bảy, Chúa Nhật ngày xưa với Mỹ, nào Ngân Đình với những chiều tâm sự, nào Anh Đào với những lần ngụp lặn, đùa dưới nước, em nghịch ngợm tát nước vào mặt anh và cười thơ dại, nào những buổi Ciné với nụ hôn ban đầu … Anh không làm sao chối bỏ những hình ảnh đó được, mỗi lần ra phố, mỗi lần cùng bè bạn đến chổ ngày xưa là một lần nghẹn ngào, chua xót.

            Có lẽ em tưởng anh còn đi chơi nhiều lắm, không còn nữa, Mỹ ạ ! Ngoài những giờ học, anh chỉ thích nằm nhà, anh trở lại ghiền thuốc và sách báo như xưa. Anh không bao giờ bỏ thuốc được như em muốn. Anh hút thật nhiều, anh xem nó như một người bạn đời, một người bạn thân thiết nhất. Vì lúc buồn, vui, lúc làm việc nhiều hoặc căng thẳng là anh cần đến nó, hình như nó là một người vỉnh viển thay thế em. Có lần, anh đã đọc cho em nghe một đoạn văn của Bữu Ý, chỉ một đoạn văn thôi, phút chốc, ông ta đã gây cho anh một cảm tình, cái cảm tình huyền thoại :

             » Khói thuốc vờn bay lơ lững, hai bàn tay tôi đã bốn ngón tay hoen vàng. Bàn tay nào cũng thay nhau ôm ấp điếu thuốc, khi vui, khi buồn, khi có bạn, khi một mình. Điếu thuốc nho nhỏ, thế mà không những nó chỉ tranh chổ với cây bút trong bàn tay, có khi nó thay thế cả người bạn, hay choán chổ của người yêu. Ta có thói quen hút thuốc trong khi làm việc, có ngờ đâu lắm khi điếu thuốc hút luôn công việc và muốn giải sầu, ta không khỏi có khi hút luôn cả sầu muộn vào lòng ».

            Em không muốn anh gửi đoạn văn đó, em cũng không muốn anh giống Bữu Ý, anh bằng lòng chìu em ; nhưng sự chìu chuộng đó không vĩnh cửu, Bữu Ý xem điếu thuốc như người tình, và anh cũng chẳng khác gì. Ngày xưa em thế nó trong vòng tay anh, bây giờ nó thế em. Anh thường ngồi nhìn làn khói thuốc quyện vào nhau, những sợi khói thuốc trắng, mong manh, nhẹ nhàng, như mái tóc, như nụ cười thơ dại của em. Bây giờ có lẽ em không cười được nữa, anh cũng chẳng bao giờ được nhìn thấy nụ cười ngày trước của em. Riêng anh, nụ cười chỉ rất dễ dàng đến với anh, khi anh ngồi vào bàn tiệc rượu cùng bạn bè, chỉ có rượu làm cho anh cười, chỉ có rượu làm tình ta bay đi và bay đi mãi mãi, cho :

                                    Cuộc tình vĩnh viễn xa rồi,

                                    Chỉ còn thương nhớ mà thôi …(1)

                                    Bùi khắc Thạch

                                    Những ngày cuối Đông

                                    Viết cho Mỹ (B.M.O), người tình ngày cũ …

(1) Dạ khúc của Phạm Duy