Tôi ăn thịt chó !

TÔI ĂN THỊT CHÓ !

Lê Châu An Thuận

Tôi là dân Nam Kỳ nhưng tôi có nhiều bạn thân là người Bắc và Trung, anh em thường họp mặt để trao đổi bài vở học ở trường, rủ nhau đi coi hát, uống nước miá, đi cắm trại, đi làm các công tác xã hội, có khi gặp nhau để đánh bài và người nào thắng thì lấy “vốn” lại và số tiền “kiếm được” đải anh em ăn cháo trắng hột vịt muối...

Cả đám cùng đậu Trung học đệ nhất cấp chương trình Pháp, lấy bằng Brevet xong, chẳng qua để cho cha mẹ vui lòng, chớ bằng cấp nầy không giúp chúng tôi để bước vào đời được; và anh em chúng tôi thoải mái vui chơi khi học năm lớp đệ tam, classe de seconde; có cái không vui là một bạn thân của nhóm rớt năm rồi, anh ta học có vẻ khổ sở quá và cha mẹ rầy la mỗi ngày nên anh em họp kín là làm sao thi giúp cho anh ta; tôi nghe xong đổ mồ hôi vì tánh của tôi “nhát” lắm mà anh em lại nhắm vào tôi cùng góp sức trong phi vụ nầy. Không ai bắt buộc ai nên tôi từ chối vì nghĩ tương lai của mình sẽ mù mịt nếu dính vào vụ nầy. Sau nhiều ngày, nhiều tranh cải tôi xiêu lòng giúp một tay... Tôi chọn sẽ đứng ra thi vấn đáp một môn mà thôi và anh em đồng ý.

Có anh bạn làm giả cho mỗi người tham gia một thẻ học sinh có tên anh bạn thi rớt, tôi cũng có một thẻ học sinh như vậy, anh ta đúng là dân chuyên môn, nhìn kỹ thẻ học sinh, bạn không thấy một sơ hở nào, tất cả đều dưới tên anh bạn ngoại trừ tấm hình là của tôi; anh chàng chọn thi viết giúp cho bạn là một anh chàng lỳ không thể nói, sau nầy anh ấy là một kiến trúc sư, còn tôi vào vấn đáp cũng vất vả không kém vì quá run sợ, bắt được câu hỏi xong tôi không e ngại gì vì tôi dư khả năng trả lời các câu hỏi, và may mắn thay khi gặp vị giám khảo, tự nhiên tôi bạo dạn và hoàn thành xuất sắc “nhiệm vụ” được giao phó. Kết quả anh chàng “quỷ” nầy lấy được bằng Brevet. Tôi về và khi nhớ lại sự việc nầy tôi bịnh mấy ngày và không ngớt chửi thằng bạn, cũng không dám nói cho anh tôi biết.

Khi cả nhóm đậu tú tài, tụi bạn rủ đi ăn và anh chàng mà trước đây chúng tôi thì dùm đải anh em chúng tôi một bữa ăn Nai Đồng Nội ở khu vực Trương Minh Giảng - Saigon. Vào tiệm ăn thay vì Thịt bò bảy món thì chúng tôi ăn Nai bảy món, tôi cảm thấy hôm nay ăn ngon miệng quá, miếng thịt nào họ chế biến cũng ngon gồm nai luộc, nướng, dồi... ăn với mắm tôm, tôi thì ăn với nước mấm, mấy thằng bạn Bắc kỳ cứ thúc dục ăn nai phải uống thêm chút rượu cho tiêu hóa tốt. Tôi nhớ còn rầy tụi nó là tụi bây còn nhỏ mà bày đặt uống rượu.

Món cuối cùng đưa lên là cháo............ trời đất ơi, tôi muốn xĩu ngay tại chỗ vì cháo có cái đầu lâu của chó nữa. Xin lỗi mấy bạn, tôi chạy ra ngoài ói, ói và ói đến mật xanh, mật đỏ gì đó tôi cũng không biết và không thèm nói gì với ai tôi leo lên xe đạp, đạp về nhà một mách và suy nghĩ tôi quá là ấu trĩ và khờ khạo khi tin chúng bạn, nhất là mấy thằng bạn Bắc kỳ của tôi. Tôi không quan hệ với chúng bạn trên ba tháng! Đây phải là lần đầu và lần cuối tôi ăn thịt chó.

Sau nầy khi đi lính, vào khoảng cuối năm 1972 khi chiến hạm công tác vùng 4 Duyên Hải, vị Tư Lịnh Vùng lúc đó là một ông Đại tá mà người ta gán cho cái tên là “cao bồi” vì ông có nhiều quyết định cao bồi lắm trong nhiều lãnh vực, tôi thì vô thưởng vô phạt, tôi chỉ biệt phái công tác trong vùng của ông một thời gian, xong công tác là về Saigon nên tôi kính trọng ông và không có gì để than phiền ông, và ông đối đãi với anh em chúng tôi rất là đúng mực. Xong một chuyến tuần tiểu ngắn ngày, về lại căn cứ của vùng tôi được một sĩ quan trên bờ báo cho biết là Tư Lịnh mời ăn cơm chiều vào ngày hôm sau. Thật ra ăn là để xã giao chớ ăn với các “quan lớn” thì có vui vẻ gì.

Trong phòng ăn có các sĩ quan tham mưu của vùng, một anh Hạm Trưởng khác biệt phái như tôi, có một nhóm thầy cô giáo và nữ sinh Rạch Giá thăm Phú Quốc. Các món ăn gồm các loại hải sản phong phú của biển, cá các loại, ghẹ luộc, tôm, mực, ốc, gỏi, và ngon nhất có lẻ là con biên mai, là một loài sò chỉ có vùng biển nầy mới có, đúng hơn là còi của con biên mai ngon lắm.

Ông Tư Lịnh vui vẻ, và hết món ngon nầy đến món ngon khác được đưa lên bàn để đãi khách, trong đó có nai của vùng nầy mà ông và các sĩ quan khác của ông không ngớt đề cập đến. Tôi ăn và uống cầm chừng và rất giữ kẽ, vì ông là người BẮC và lại đề cập đến món NAI, hai chữ đó nó làm tôi liên tưởng đến lần bị gạt khi còn đi học. May mắn cho tôi là món nai đã trên dĩa ăn của tôi, do nài ép của nhiều người, nhưng một anh bạn cùng học trường Việt Nam Hàng Hải với tôi, hiện là sĩ quan của vùng nháy mắt ra hiệu cho tôi (hiện anh đang ở Chicago, Illinois). Tôi vừa mới nói chuyện với anh trước khi viết bài nầy. Tôi hiểu ngay và món nai đó không làm tôi mắc bẩy như lần trước, tôi nghĩ thầm “xưa rồi tám”. Sau đó thì bí mật về nai cũng được “bạch hóa” sau buổi ăn tối, nhưng tôi đã cao bay xa chạy rồi vì một công tác khẩn ngay trong đêm.

Tội nghiệp các cô giáo và một số học sinh nữ cảm thấy “đau khổ” như tôi trước đây.

Tôi biết rằng ăn hay không ăn thịt chó là một đề tài gây tranh cãi. Không ai có quyền lên án một sở thích của ai!

Nhưng tại sao lại ăn thịt chó? Theo thống kê mỗi năm 5 triệu con chó bị ăn thịt tại Việt Nam.

Theo tôi thật là tàn nhẫn khi ăn thịt chó vì chó thông minh, có tình có nghĩa hơn biết bao nhiêu con người!

Hy vọng sẽ có thay đổi tích cực trong xã hội Việt Nam chúng ta trong thời gian tới.

Houston, ngày mưa 7 tháng 2 năm 2018